Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Hàn Quốc - những nghịch lý trong tôi


Mỗi khi rỗi rảnh, tôi có thói quen tìm về những góc café quen thuộc để được thả mình trong không gian của sách, của những giai điệu Pháp trầm bổng và những hồi tưởng miên man…
Do đặc thù công việc nên tôi có thời cơ đặt chân đến nhiều vùng đất khác nhau trên thế giới, từ Mỹ bát ngát đến Anh tràn trề sương mù, từ đất nước mặt trời mọc Nhật Bản đến nơi chốn hoang dã đầy sức sống Nam Phi…
thế nhưng chỉ có hai nơi chất chứa trong tôi nhiều nỗi niềm, kỷ niệm nhất.
Nếu như xứ sở sương mù gắn liền với một cuộc tình đẹp nhưng sẫm màu, đủ vị ngọt bùi chua cay như những quả cherry dại mà đôi chúng tôi thường với tay hái trên con đường đến trường tại TP Manchester… thì xứ sở kim chi lại khiến tôi nhớ mãi về khoảng thời gian đẹp như mơ dù chỉ kéo dài trong 10 ngày.
Tôi không phải là Fan cuồng của làn sóng Hallyu, tôi chỉ đôi lúc tò mò tìm nghe một vài bài hát K-Pop, một vài tập phim Hàn Quốc… khi thấy bạn bè, đồng nghiệp xôn xao, dành nhiều lời khen tặng. thế nhưng từ thời còn ngồi trên ghế giảng đường, tôi luôn muốn được một lần đặt chân đến quốc gia này bởi sự phát triển vượt bậc của Hàn Quốc không chỉ trong mảng văn hóa, nghệ thuật mà còn về khoa học kỹ thuật.
Tôi từng nghĩ cơ hội này chỉ có trong mơ bởi việc du lịch đến Hàn Quốc là quá cao cấp với túi tiền một cậu sinh viên thời khắc đó. nhưng chẳng có ai đánh thuế ước mơ nên tôi cho phép mình cứ tơ tưởng, thơ mộng…
Vận may mỉm cười, năm 2006, thông qua báo đài, tôi biết được một cuộc thi viết luận bằng tiếng Anh do Đại sứ quán Hàn Quốc tổ chức và giải thưởng là… một chuyến tham quan đến Hàn Quốc!
Tôi chẳng nhớ mình đã dành khoảng thời gian bao lâu cho bài luận đó, tôi chỉ biết mình đã dồn vô cùng lực, vốn ngoại ngữ vào bài viết, và tôi “ngấu nghiến” viết rồi sửa, viết lại rồi sửa lại… bởi cơ hội biết đâu chẳng bao giờ đến lần hai.
Ngày tôi nhận được lời chúc mừng chính thức từ chương trình, tôi ngây ngất, tưởng chừng chết lặng.
Niềm vui càng nhân lên khi sau đó tôi biết thêm thông tin: tôi là đại biểu nam duy nhất trong đoàn Việt Nam (gồm 16 đại biểu) tham dự chương trình, và vì lý do đó mà tôi là người duy nhất có tên được ưu ái có mặt tên trên báo.
nhưng niềm vui đó không kéo dài được lâu…
Vì là nam nhân độc nhất nên tôi được ban tổ chức “vận động” vào chức “trưởng đoàn”. Về mặt lý thuyết thì tôi là cầu nối thông tin giữa lãnh đạo chương trình với các thành viên của đoàn, quản lý mọi hoạt động của đoàn Việt Nam.
nhưng ôi thôi, trong thực tế, nhiệm vụ cốt yếu của tôi chẳng khác “ôsin cao cấp” là mấy (thậm chí còn tệ hơn vì ôsin còn được trả lương): gào thét, năn nỉ ỉ ôi các kiểu để bảo đảm thành viên đoàn ngủ dậy, tập họp đúng giờ, kêu gọi mọi người tích cực tham gia các hoạt động của chương trình… Những khi phái nữ hứng lên muốn đi shopping, hoặc lúc ở sân bay, lên xuống bến xe… thì tôi lại trở nên “bellboy” di động, tay xách nách mang đủ kiểu. Đồ ăn Hàn Quốc nổi tiếng là cay, nóng. Nhiều nàng sợ nổi mụn nhưng ngại để thừa, thế là họ “ưu ái”, trìu mến dành lượng lớn phần ăn đó cho tôi với cái nháy mắt “nam nhi mà”… Tôi vừa ăn vừa hít hà, nước mắt lưng tròng dù máy lạnh trong các quán ăn ở Seoul luôn chạy phù phù, lạnh buốt.
Than thở là mặc dù vậy đó lại là một trong những khoảng thời gian đẹp nhất của tôi. các nàng “vịt giời” trong đoàn dường như thấu hiểu nỗi niềm của trưởng đoàn nên ai nấy đều rất hợp tác, luôn nổ lực đúng giờ và chủ động tương trợ tôi những lúc cần thiết. Nhìn cảnh các quý bà tíu tít mọi lúc, mọi nơi và luôn miệng giới thiệu tôi là “thành viên đẹp trai nhất đoàn VN” (Tất nhiên phái đẹp không hề nói dối) với bạn bè nước ngoài… mọi mệt mỏi trong tôi dường như tan hẳn, có bực cũng phải phì cười.
Tôi còn nhớ lần ở một khách sạn tại Seoul, tôi và một cô bạn trong đoàn quyết định đi khám phá thành phố này về đêm. Vốn liếng tiếng Hàn của chúng tôi lúc ấy chỉ có đúng hai câu xin chào và cảm ơn. Chúng tôi tham quan thỏa thích, ăn uống no say (có nhâm nhi chút rượu Soju) để rồi sau đó tá hỏa vì… không nhớ đường về! Mẩu name card của khách sạn chẳng biết lạc mất nơi đâu. Trong đầu của chúng tôi lúc đó chỉ có đúng cái tên khách sạn. Đêm xuống nhanh, chúng tôi mò mẫm khắp nơi mặc dù vậy phần vì đã chếnh choáng say, phần không đọc được ký tự Hàn Quốc nên càng thấy rối bời, lo lắng. Theo quy định từ ban tổ chức, chúng tôi phải về phòng trước 23h.
Cứ tưởng thế là toi đời nhưng Chẳng ai ngờ điều diệu kỳ đã xảy ra. Trước giờ vẫn ngỡ người dân Seoul thường lạnh lùng, băng giá như tiết trời mùa đông tại đây (Seoul những năm gần đây đều có độ lạnh, tuyết rơi dày ở mức kỷ lục), thế nhưng chúng tôi chóng vánh nhận được những ánh nhìn đầy quyên tâm từ người đi đường dù chỉ vài giây trước đó họ rảo bước đầy vội vàng, tai gắn chặt headphone.
Khách sạn của chúng tôi là một cái tên quá nhỏ nhoi, lọt thỏm và vô danh giữa Seoul rộng lớn. Một người không biết, họ liền quay sang hỏi người khác… thoắt chốc đã có tới gần 5 người sôi nổi gia nhập nhóm “cố vấn”. Hai chúng tôi đứng ngớ người ra vì không hiểu mọi người đang nói những gì với nhau, mặc dù vậy giây phút đó, chúng tôi biết mình có thể lạc nhưng không bao giờ lạc lõng tại nơi này…
“À, tôi nhớ ra rồi”, cuối cùng cũng có một người thốt lên câu này với nụ cười đầy tự tin, và ông đã vẽ sơ đồ để chúng tôi có thể men theo đó trở về chốn cũ. Ông cẩn thận ghi thêm số điện thoại di động của ông vào ở dưới. Cầm mảnh giấy ông đưa, chúng tôi cảm ơn và bước đi. Đằng sau lưng, ông vẫy tay chào, nói vang vọng một câu rõ to: “Good luck my Vietnamese friends” (Chúc may mắn nhé những người bạn Việt của tôi). Câu nói đó đến giờ tôi vẫn còn in sâu trong tôi.
Đêm đó, dẫu về kịp giờ giới nghiêm và đã nằm vùi trong nệm ấm chăn êm nhưng tôi vẫn thao thức. Tôi thấy trong mình dâng lên một niềm vui khó tả về những gì vừa được chứng kiến.
Nếu không trở nên kẻ lạc đường thì tôi chẳng bao giờ biết rằng người dân Seoul rất hết mình với những người khách phương xa. Tôi vui vì phát hiện ra điều diệu kỳ thi thoảng đến từ những điều rất dung dị nếu chúng ta chịu mở lời, phá bỏ những định kiến hẹp hòi trong đầu (trước đó tôi nghe nói nào là dân Seoul rất chảnh, nào là một bộ phận người Hàn Quốc công khai khinh thường người Việt… và tôi rất tin vào điều đó). Ngày mai tôi dặn mình phải đem câu chuyện này khoe với toàn bộ mọi người…
Chương trình tham quan, thảo luận của chúng tôi diễn ra ở nhiều khu vực của Hàn Quốc, và công cụ di chuyển cốt yếu là một chiếc xe 50 chỗ. Rong ruổi đường dài cùng nhau, ban tổ chức luôn tận dụng những khoảng thời gian trống này để tổ chức nhiều hoạt động giao lưu tập thể cho chúng tôi. Những lúc này tôi thầm cảm ơn phía Hàn Quốc đã thiết kế chương trình rất khoa học, ý nghĩa.
Mỗi một ngày, một đoàn sẽ có nhiệm vụ lên làm quản trò trên xe. Các tiết mục quản trò không chỉ đơn thuần mang tính giải trí, mà còn được đề nghị phải giúp các đại biểu học được đôi nét về văn hóa, lịch sử, ngôn ngữ của quốc gia chủ trì ngày hôm đó. Tôi còn nhớ ngày mà đoàn Việt Nam phải lên cầm trịch, tôi gần như mất ngủ bởi vài năm trước đó từng bị “khớp”, thất bại nặng nề trong một lần đứng thuyết trình trước lớp. Thế mà chỉ vì các quý bà đồng lòng biểu quyết với lý do cho đẹp đội hình, tôi buộc phải sóng đôi cùng một kiều nữ rất giỏi ăn nói trong đoàn Việt Nam để làm MC cho đoàn.
Mọi việc diễn ra vượt xa đợi mong, phần giao lưu do đoàn Việt Nam tổ chức nhận được những tràng vỗ tay không ngớt từ bạn bè nước ngoài dù ở tôi vẫn còn đôi chút va vấp, vụng về. Tôi ngỡ ngàng nhận ra một điều là mình không quá tệ về khoản hoạt ngôn như bản thân từng nghĩ. Bấy lâu nay tôi đánh giá thấp bản thân mà không biết một điều rằng, có nỗ lực thì khó khăn cách mấy cũng có thể chinh phục, vượt qua được. Lúc đó tôi mới thấm thía câu nói của nhà khoa học lừng danh người Mỹ Thomas A. Edison “Our greatest weakness lies in giving up. The most certain way to succeed is always to try just one more time” (tạm dịch: điểm yếu lớn nhất của chúng ta nằm ở điểm chúng ta thường dễ dàng từ bỏ. Trong khi cách chắc chắn nhất dẫn lối đến thành công thì luôn ở chỗ chúng ta chịu thương chịu khó thử làm thêm dẫu chỉ một lần nữa”.
Và cứ như thế, hằng ngày trôi qua tôi lại tích cóp thêm được đôi chút kiến thức, trải nghiệm, các giá trị tinh thần khó thể đong đếm… từ chương trình, từ những người bạn quốc tế đồng trang lứa, từ những người dân, cơ quan Hàn Quốc mà chúng tôi được tạo điều kiện tiếp xúc.
Tôi còn nhớ cả đám sinh viên chúng tôi đã há hốc mồm như thế nào khi được tham quan khuôn viên ngôi trường đại học kỳ vĩ và lung linh như một khách sạn 5 sao Kyung Hee, sự quy mô của tập đoàn Posco và nghe những câu chuyện bên lề về quá trình hình thành… Lúc đó tôi nuôi một tham vọng là sẽ quay lại ngôi trường này để học tiếp lên cao, sau đó sẽ trở nên nhân viên của tập đoàn trên… tiếc là cuộc đời muôn lối, không phải lúc nào chúng ta muốn cũng sẽ làm được.
10 ngày cứ ngỡ như 1 giây. Thấm thoát đó mà đã đến lúc chúng tôi phải tạm biệt nhau về nước. Đêm cuối trước ngày ra phi trường, đám sinh viên chúng tôi ngồi quây quần cùng nhau để vừa đàn, hát vừa viết vội đôi dòng nhật kí trao nhau. Một anh bạn người Đài Loan tên Jiao Hong đã siết chặt tay tôi và nói: “Nhớ giữ liên lạc nhé. Sau khi về nước, tôi sẽ tham dự quân đội và sẽ sang Việt Nam thăm bạn sau khi hoàn tất chương trình nghĩa vụ”. Một bạn nữ khác người Indonesia thì nói một câu khiến cả đám bật cười nghiêng ngả: “May mắn là tôi chỉ mới yêu quý chứ chưa có tình cảm khác với chàng đẹp trai nhất đoàn Việt Nam này, không thì ngày mai chắc sẽ có 15 kiều nữ hộ vệ tôi lên tận ghế máy bay”. Mới cười đó mà ít phút sau, không gian đã trở thành yên ắng, chùng hẳn xuống.
Tám năm. Khoảng thời gian tưởng đằng đẵng nhưng sao vẫn chưa đủ để làm vơi đi những trĩu nặng, kỷ niệm trong tôi mỗi khi nhớ về những giây khắc của chuyến tham quan Hàn Quốc ngày nào.
Tôi luôn mong muốn được một lần được quay lại Hàn Quốc mặc dù vậy tôi lại có một nỗi sợ mơ hồ, nỗi sợ rằng những nhung nhớ những bạn bè cũ năm xưa sẽ khiến tim tôi nhói lên. 40 gương mặt nhí nhố có, uyên bác có… giờ tôi chỉ còn giữ liên lạc được với vài người. Những lời hứa ngày đó trao nhau rơi rụng dần, ngay cả tôi cũng đã không giữ được.
Tôi nhớ Hàn Quốc, mặc dù vậy cũng ghét xứ sở này lắm.
Bởi vì Hàn Quốc trong tôi là một điều gì đó quá đỗi đẹp và thiêng liêng, để giờ đây mỗi khi nghĩ tới là trong tôi lại cồn cào một nỗi nhớ. Nỗi nhớ không chỉ dành cho những quang cảnh đẹp như mơ, một nền văn hóa độc đáo và nền khoa học kỹ thuật hàng đầu, cho những tình cảm trong sáng khó thể nào tìm lại được… mà còn nhớ về một khoảng thời gian ý nghĩa, góp phần hoàn thiện, vun đắp trọn vẹn cho thời tuổi trẻ của mình…
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress kết hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây.Vincent Phạm

Nguồn VNExpress

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài được xem nhiều